NỞ RỘ (18+)

Nở rộ – Chương 18

Cố Yên biết anh đang cực kỳ tức giận nên không dám chọc vào, chỉ cố gắng tươi cười lấy lòng anh, anh đang ghen chứng tỏ anh rất quan tâm và yêu thương cô, nghĩ thế nên Cố Yên lấy hết can đảm bình tĩnh nói: “Anh ấy bị sốt cao, em tiện đang ở đấy nên cho anh ấy uống thuốc, sau anh ấy lại hôn mê nên em không dám bỏ về. Dù sao em và anh ấy cũng là bạn cũ, anh ấy bị như thế một phần cũng là vì vội vàng tới đồn cảnh sát giúp em, xét về tình về lý em cũng nên giúp lại anh ấy một chút…”

“Hắn ta sốt cao sao em không kêu hắn đi viện đi, vì cớ gì phải ở lại đấy cả một đêm, em nghĩ em là bác sỹ chắc?”. Anh nói liến thoắng với gương mặt nghiêm nghị.

Cố Yên âm thầm thở dài, giờ có mọc ra vài cái miệng cũng không giải thích nổi tình huống ái muội này, tốt nhất cô nên dừng mọi sự giải thích ở đây, may chăng anh mới bớt giận.

“Lý do của em tốt quá nhỉ, Cố Yên, rốt cuộc em muốn gì hả? Đòi chuyển ra ngòai ở bằng được để có thể tự do hẹn hò với tình cũ chứ gì? Em coi anh là cái gì hả? Là một trong số tình nhân của em hả? Có phải em muốn anh và hắn đứng xếp hàng làm trò để em chọn lựa xem ai ưu tú hơn có đúng không?”. Lương Phi Phàm gần như phát điên.

 “Phi Phàm, Anh bình tĩnh một chút có được không”. Cố Yên biết lúc này đây cô cũng nổi đóa lên thì cả 2 sẽ gây ra trận ầm ĩ to nên cố gắng áp chế bản thân tận lực giải thích:

 “Phi Phàm, anh bình tĩnh nghe em giải thích có được không, anh còn gì chưa rõ thì cứ hỏi em từng chuyện một, em sẽ từ từ giải thích cho anh, hai ta không cãi nhau có được hay không? Anh có biết những lời nói của anh trong lúc nóng giận làm em đau lòng như thế nào không?”

 “Vậy anh hỏi em, em lừa anh đi vắng để đi gặp mặt tình nhân cũ rồi làm bao chuyện xằng bậy, nếu em là anh liệu em có đau lòng hay không hả?”

“Lương Phi Phàm, sao anh lại nói em như vậy? Anh muốn em trở thành kẻ máu lạnh không thèm quan tâm tới bạn hữu ngày xưa sao?” Cố Yên cuối cùng cũng không thể nhịn được trước thái độ ngoan cố của anh.

“Thôi được, Anh sẽ bỏ qua mọi chuyện nếu như em thề là sẽ không bao giờ gặp mặt Phương Diệp Thành nữa”. Lương Phi Phàm chốt lại vấn đề.

“Anh lại cố tình gây sự”. Cố Yên nghẹn giọng.

“Là em sai trước chứ không phải anh”.

Cố Yên oán giận ngồi xuống sô pha rồi quay lưng về phía anh: “Phi Phàm, hiện tại cả hai đều không bình tĩnh, chuyện này để ngày mai nói đi, em không muốn cãi nhau với anh chút nào”. Cô xuống nước.

Lương Phi Phàm trầm mặc một lúc, sau đó anh mới hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, anh đi đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, hai tay cầm lấy vai cô ép cô nhìn thẳng vào mình: “Được, anh sẽ không nói gì thêm nữa. Cố Yên, giờ em hãy thề với anh là sẽ không bao giờ gặp hắn nữa, anh sẽ bỏ qua mọi chuyện”.

Ngữ khí của anh lạnh như băng khiến Cố Yên có một cảm giác cực kỳ quen thuộc, giống như bao lần giông bão khác, anh bá đạo yêu cầu cô phải làm thế này thế nọ và lập tức phong tỏa cô nếu như cô làm ngược ý anh. Bỗng chốc Cố Yên cảm thấy khó thở và ngột ngạt, tại sao anh lại không nghe cô giải thích, tại sao anh lại muốn ép buộc cô phải sống theo ý anh, tại sao anh muốn chặt gẫy đôi cánh tự do của cô? Tại sao anh luôn dùng phương thức bá đạo và áp đặt như thế đối với cô?

Cố Yên vừa tức giận vừa thấy đau lòng, cô ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt đau thương: “Nếu em không đồng ý thì sao? Nếu em không tuyên thệ theo ý chỉ của anh thì anh sẽ làm gì em? Anh lại định cưỡng bức em thêm một lần nữa có phải hay không?”

Lương Phi Phàm chết lặng khi cô nhắc tới câu: “Anh lại định cưỡng bức em thêm một lần nữa có phải hay không?”, trái tim anh như bị xé ra thành mảnh nhỏ, em nghĩ rằng ngày hôm đó chỉ một mình em đau có phải hay không? Em nghĩ là anh không đau sao? Đồng tử của Lương Phi Phàm như co rút lại, cả hai trừng trừng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Lương Phi Phàm buông tay khỏi vai cô rồi đứng dậy quay lưng bước ra khỏi cửa bằng những bước đi khó nhọc.

Cửa đóng xong Cố Yên lăng lăng tựa vào sô pha trừng mắt nhìn trần nhà một lúc rất lâu, cho đến khi bụng đói kêu ùng ục cô mới trở về với thực tại.

“Đáng ghét, đáng ghét, đã nói là không cãi nhau nữa vậy mà vẫn to tiếng với cô, lại còn bỏ đói cô sau khi “ăn” cô cả ngày hôm nay nữa”. Cố Yên oán giận mắng thầm.

Sau hôm đó Lương Phi Phàm không trở về căn hộ của cô thêm lần nào nữa nhưng Cố Yên vẫn có thể nhìn thấy anh hằng ngày…..ở trên ti vi.

Báo chí và truyền hình liên tục đưa tin Lương tổng hôm nay đi chơi với minh tinh màn bạc A, chụp ảnh cùng ngôi sao B, mua quà tặng người mẫu C, thậm chí trên trang nhất báo giải trí ngày hôm qua còn giật tít: “Ngọc nữ của làng giải trí sắp trở thành đệ nhất phu nhân của Lương thị”.

Tiểu Cách vừa lấy thìa xúc xúc kem từ ly của Cố Yên vừa hỏi thăm dò: “Sao cô vẫn bình chân như vại thế được hả?”

Cố Yên vừa ăn kem vừa chìa chìa tờ báo ra trước mặt Tiểu Cách: “Cô xem đi này, Trần ngọc nữ có nụ cười như mùa thu tỏa nắng vậy, tôi rất thích xem cô ấy đóng phim nhưng vì cô ấy dám tranh giành nam nhân của tôi nên từ giờ trở đi tôi không thèm đi xem phim của cô ấy ở rạp nữa mà sẽ chỉ mua đĩa lậu về xem thôi”.

Tần Tang đang dở tay làm đồ ăn cũng không nhịn được sán lại gần trầm trồ: “Oa, đại BOSS đúng là cường hãn, chụp ảnh cùng người đẹp mà mặt mũi vẫn nồng đậm sát khí làm sao!”.

Từ khi thôi việc ở công ty cũ, Tần Tang mở một cửa hàng cà phê kiêm fastfood, tự mình làm bà chủ, nhờ có mấy mối khách quen từ “PHI” giới thiệu mà việc làm ăn ngày càng thuận lợi. Cố Yên cực kỳ hâm mộ Tần Tang vì cô có một cuộc sống tự do tự tại, tự kiếm tiền, tự làm những điều mình thích, thật là tiêu dao khoái hoạt.

Tiểu Cách đập đập bàn nhìn Tần Tang: “Tang Tang, cô mau nghĩ biện pháp cho Cố Yên đi”.

Tần Tang cười duyên: “Hoàng đế không vội thái giám làm sao phải vội vã cơ chứ”. Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn Cố Yên một cách đầy hàm ý.

Tiểu Cách  giận dữ vì bị chêu chọc: “Tần Tang, cô là thái giám thì có!”

Tần Tang cười ầm: “Tiểu Cách, da cô bị ngứa sao?”

Tiểu Cách hừ một tiếng: “Tôi chỉ sốt ruột hộ Cố Yên mà thôi”.

Tần Tang chỉa chỉa về phía Cố Yên rồi nói với Tiểu Cách: “Cô nhìn cô ấy mà xem, có sốt ruột tí nào đâu cơ chứ. Chỉ cần cô ấy hô một tiếng thì mấy nữ minh tinh này chỉ dám đứng xa 10 thước mà chiêm ngưỡng Lương Phi Phàm mà thôi”.

Cố Yên mìm cười nâng chén cà phê lên thưởng thức: “Tần Tang, thật đúng là tri kỷ, tôi mời cô một chén”.

Tiểu Cách nhìn ngó hai người câu qua  câu lại không khỏi bực tức, hai con hồ ly tinh này toàn dùng lời lẽ của hồ ly nói chuyện với nhau, người trần mắt thịt như cô nghe không có hiểu.

Cố Yên khẽ mỉm cười suy nghĩ, Tần Tang nói thế nào nhỉ, chỉ cần mình muốn anh sẽ đáp ứng, chỉ cần mình muốn mà thôi. Chỉ cần anh muốn mình cũng sẽ đáp ứng…. chỉ cần…..

 

….

“ Thật xin lỗi cô Cố tiểu thư, Tổng giám đốc hiện đang rất bận không thể tiếp cô bây giờ được, tiểu thư có thể chờ ngài ấy một lát được không”? Thư ký Lâm toát mồ hôi sau khi treo điện thoại nội bộ rồi cẩn thận trình bày với Cố Yên.

Cố Yên cũng không tính khó xử nhân viên vô tội của “hắn” nên nhã nhặn trả lời: “Tôi biết rồi, cô cứ làm việc của cô đi nhé”.

Nhìn bộ dáng cô cực giống cảnh vợ đi bắt chồng ngoại tình, mà cũng đúng là như thế bởi đàn em của “hắn” làm ra vẻ vô tình bắn tin tức nóng hổi cho cô để kích thích cô một đường chạy đến đây bắt kẻ gian tại trận.

Thư ký lâm cảm kích ngồi phịch xuống ghế, bao nhiêu năm làm thư ký cho Lương tổng cô hẳn là biết rõ một điều đó là ai cũng có thể đắc tội kể cả ông chủ nhưng Cố tiểu thư thì không bao giờ được phép đắc tội. Tuy rằng cô không rõ Cố tiểu thư có pháp thuật gì nhưng bao nhiêu năm dày dặn chốn trường đời cô biết rõ một điều đó là Lương tổng dù có muốn cũng không bao giờ thoát khỏi năm ngón tay phật pháp của vị cố tiểu thư này cả.

Cố Yên đứng dậy sửa sang lại quần áo, soi gương sửa lại lớp trang điểm rồi mới tự mình bước tới mở cửa phòng TGĐ hiên ngang đi vào.

Bên trong cảnh xuân vô hạn, tiếng đàn ông bỡn cợt, tiếng đàn bà cười đùa dâm đãng: “Phàm, anh hư quá”.

Cố Yên nổi da gà vì tiếng nũng nịu duyên dáng của người đàn bà đang ẽo ợt trong lòng Lương Phi Phàm, cô dừng bước rồi khụ lên một tiếng to.

“A…”. Người đàn bà nũng nịu vừa nãy vội thét lên khi thấy người lạ bước vào.

Lương Phi Phàm tỏ vẻ tức giận khi có người cắt ngang cơn sóng tình của anh, anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn Cố Yên, cúc áo mở ra gần hết và bàn tay của Trần mĩ nữ như bạch tuộc đang bám chặt lấy lồng ngực rắn chắc của anh.

Lương Phi Phàm bình thản vuốt ve tấm lưng gần như trần trụi của cô ta tỉnh bơ nói: “Tôi đã nói là tôi đang bận không tiếp khách rồi cơ mà”.

Cố Yên âm thầm thở dài, kiểu ăn nói như tuồng kịch thế này anh có nhất thiết phải diễn giống y như thực vậy không chứ? Được, thích diễn thì bổn tiểu thư hôm nay sẽ diễn cùng các ngươi.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn về phía Lương Phi Phàm rồi đi nhanh về phía họ, tới nơi cô giơ tay cào vào lưng mĩ nữ kia một cái rõ đau rồi cao giọng: “Cô có thể biến đi rồi đấy”.

Mĩ nữ nhìn Cố Yên một cách yếu đuối và sợ hãi khiến Cố Yên cũng thầm thương hương tiếc ngọc, trong bụng lẩm nhẩm, cô ta ngoài đời nhìn thật đẹp, còn đẹp hơn trong phim bộ mà tối qua cô vừa xem một cách mê mẩn nữa là đằng khác.

Mĩ nữ nhìn Cố Yên xong lại quay sang úp mặt vào ngực Lương Phi Phàm nức nở: “Phàm…”

Lương Phi Phàm tỏ vẻ vỗ về, ánh mắt nhìn thẳng về phía Cố Yên như mắt chim ưng, anh âm thầm đánh giá từng cử chỉ hành động của cô một cách cực kỳ tỉ mỉ.

Cố Yên gần như không thể chịu đựng được nữa khi nhìn cảnh hai người họ ân ân ái ái như thâm tình đại hải lắm lắm vậy, cô hét lên:

“Lương Phi Phàm, mau cắt hết mấy ngón tay vừa làm bậy bạ kia xuống hết cho tôi. Còn cô….ừm, tuy rằng tôi là một fan hâm mộ của cô nhưng không vì thế mà tôi nhân nhượng đâu nhé, cô mau mau thu dọn đồ rồi biến khỏi đây ngay, chi phiếu ngày mai sẽ có người mang tới cho cô”.

Mĩ nữ không những không làm theo mà còn dán chặt vào ngực Lương Phi Phàm chặt hơn, chỉ ngoái lại thưởng cho Cố Yên một ánh mắt khiêu khích và bộ dáng muốn xem trò vui, chuyện tương tự thế này cô ta gặp nhan nhản, điều quan trọng là phải nhìn biểu hiện của người đàn ông thế nào mà thôi, cô gái kia  không rõ từ đâu tới mà dám ăn nói ngang ngược trước mặt Lương tổng, xem ra lần này không thoát khỏi số kiếp đây. Cô ta tỏ ra cực kỳ tự tin vì trong một thời gian ngắn đã đánh bại bao nhiêu đối thủ để bò vào lòng Lương tổng được, thủ đoạn chứ gì, Trần ngọc nữ ta đây không thiếu!

Nhưng cô không ngờ tới bờ ngực vạm vỡ cô đang tựa vào kia đột nhiên rung lên vì chủ nhân của nó đang khùng khục cười với bộ dạng rất thoải mái, hay tay giơ lên trong tư thế đầu hàng.

Cố Yên trừng mắt tiến lại gần rồi giơ chân đá Lương Phi Phàm một cái rõ đau. Lương Phi Phàm kêu đau một tiếng rồi đẩy mĩ nhân trong lòng ra, sau đó dùng thái độ cực kỳ nhã nhặn nói: “Trần tiểu thư, chi phiếu sẽ có người mang tới cho trợ lý của cô. Tạm biệt”.

 

13 bình luận về “Nở rộ – Chương 18”

Gửi phản hồi cho Anh Sương Hủy trả lời