YÊU (hiện đại)

Yêu (Mộng Tướng Tùy) – Chương 24.2

Chương 24.2

Hôm đó là sinh nhật của Tử Thiện. Một đứa trẻ 12 tuổi nếu phát triển bình thường thì vẫn còn nguyên tính trẻ thơ, vẫn đang nằm trong vòng tay yêu thương bao bọc của cha mẹ nhưng trong giới quý tộc một đứa trẻ ở tuổi đó đã bắt đầu phải tham gia vào các hoạt động xã giao của giới thượng lưu.

Ở hội trường sa hoa trong khách sạn, Tử Thiện mặc áo bành tô trắng ngồi trên đài đánh đàn dương cầm cho tất cả các quan khách nghe, phong thái biểu diễn của bé rất thong dong bình tĩnh giống như một nghệ sỹ chuyên nghiệp vậy. Tiếng đàn vừa dứt toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Tôi không khỏi liên tưởng tới hình ảnh của  Quân Lâm lúc anh ở tuổi này, chắc cũng giống như Tử Thiện ngày hôm nay vậy.

Khi tôi mặc một bộ sườn xám màu hồng sẫm, trang điểm rất xinh đẹp tao nhã bước qua hàng dãy khách mời bước đến bên cạnh Tử Thiện, tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, bao gồm cả Tử Thiện.

“Chào em”. Tôi mỉm cười cúi chào chính con trai của mình.

‘Chị là…” Tử Thiện nhíu mày một lát sau đó chần chừ nói: “Chị là chị Lăng Quân phải không?”

“Ừ, đúng rồi”. Bao nhiêu năm không gặp vậy mà Tử Thiện vẫn còn nhớ tới tôi, điều đó khiến tôi mừng như điên dại nên nghe bé hỏi xong tôi xúc động gật đầu lia lịa. Sau đó tôi đút tay vào túi rồi rút ra một hộp quà màu trắng đưa cho bé, bên trong là một chiếc PatekPhilippe SkyMoon rồi mỉm cười: “Chúc em sinh nhật vui vẻ”.

“Em cảm ơn chị”. Tử Thiện nhận lấy quà rồi nhìn tôi cười rất ngây thơ.

Tôi vẫn đang chìm đắm trong cảm giác ấm áp vì nụ cười của bé thì bên tai tôi  vang lên tiếng kêu kinh hãi: “Cô….cao cô lại ở đây?” Hiển nhiên đó là Lâm Tử Đàn, đứng cạnh cô ta còn có mẹ Quân Lâm và Đỗ Tố Hành, cả hai cũng đang sững người vì ngạc nhiên.

Tôi quay sang liếc khẽ Đỗ Tố Hành, lúc này mặt mũi cô ta đã trở nên trắng bệch. Tôi không để ý tới câu hỏi của Tử Đàn mà bước tới trước mặt mẹ, cười nhẹ nói: “Con tới đây để chúc mừng sinh nhật của Tử Thiện”.

“Vậy hả con?” Mẹ nhìn tôi một lúc mới giật mình tỉnh táo lại đáp lời tôi.

“Con còn có chút việc nên xin phép về trước”. Mẹ xúc động gật đầu nhìn tôi xoay người bước đi.

Dọc đường bước ra tôi vui vẻ mìm cười với những người quen đang xếp hàng hai bên ví như Phương Nguyên, Diêu Dương, Tâm Duyệt… tất cả đang tròn mắt nhìn tôi. Tôi chỉ không rõ ba và Mục Thanh Vân có nhìn thấy tôi hay không bởi bọn họ đang bị bao nhiêu tân khách vây quanh, chắc là có thấy thì bọn họ cũng sẽ kinh ngạc như thế mà thôi. Điều đó đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, gặt hái lớn nhất của tôi lúc này chính là một ánh mắt  từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào tôi…

Ra khỏi sảnh, Tâm Duyệt đuổi theo nắm chặt lấy tay tôi, hai mắt đỏ bừng: “Có thể gặp lại chị thật là tốt quá, tốt quá!”

Tôi cũng xúc động khẽ rút tay ra đưa lên má cô lau nước mắt: “Em thật là đứa ngốc”. “Mấy hôm tới chị vẫn ở lại khách sạn Đông Phương, nếu rảnh thì tới chơi với chị nhé!”.

“Vâng”. Tâm Duyệt nhìn tôi gật gật đầu.

“Được rồi, giờ thì mau trở vào đi không mọi người lại tưởng có chuyện gì xảy ra đấy”. Tôi vỗ vỗ vai Tâm Duyệt.

Trong thế giới hào môn này, may ra chỉ có Tâm Duyệt là đối với tôi trước sau như một, chưa bao giờ lừa gạt tôi, luôn luôn nhiệt tình đối với tôi.

Bước ra ngòai khách sạn, Từ Vĩnh An đã đứng đợi sẵn, anh ta làm một tư thế nghiêng người chào rồi nói: “Phu nhân, mời đi lối này…”

Tôi lên xe đi cùng anh ta, đến khách sạn Đông Phương, anh ta bấm thang máy lên tầng 17 rồi dẫn tôi vào một phòng Tổng thống, cung kính nói: “Mời phu nhân ở lại nơi này, công tử đã sai tôi đổi phòng này cho phu nhân, hành lý của ngài cũng đã được dọn tới”

“Hành động thật nhanh!”. Tôi khẽ cười lạnh.

“Phu nhân chờ một lát, công tử sẽ nhanh chóng trở về thôi”. Nói xong Từ Vĩnh An liền rời đi.

Tôi bước tới cạnh cửa sổ nhìn ra khung cảnh lung linh của thành phố về đêm. Tôi chợt nhớ tới việc xảy ra cách đây nửa tháng, hôm đó Linh Linh bí hiểm nhìn tôi cười.

“Đây là cái gì thế chị?” Tôi ngạc nhiên tiếp nhận tờ báo trên tay Linh Linh, trong đó có giật tít là Diệp gia dự định tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng cho một người cháu trong nhà tên là Tử Thiện, dự kiến mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham dự, bên dưới còn ghi chú rất rõ là Quân Lâm chắc chắn sẽ tham dự sự kiện này.

“Hình như Diệp gia vẫn luôn rất coi trọng đứa trẻ này thì phải”. Linh Linh cảm thán nói. “Diệp Tuấn Ngạn đã từng trả lời báo chí là anh ta vẫn luôn trực tiếp đi dự các buổi họp phụ huynh của cậu bé này, em có biết lý do vì sao không?”

Tôi lắc đầu, mọi người đều biết là Quân Lâm rất yêu Tử Thiện nhưng nguyên do là vì sao thì không ai rõ cả, ngay cả Tâm Duyệt cũng không hề biết.

“Dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt cho chúng ta”. Linh Linh nhìn tôi chân thành nói.

Tôi hiểu ý chị đang nói gì nên lập tức đáp lời: “Em hiểu rồi”. Những ngày tiếp theo tôi tỉ mỉ thiết kế kịch bản cho màn xuất hiện của mình nhằm mang đến cho Tố Hành một sự bất ngờ thú vị. Và thực sự màn biểu diễn của tôi vừa rồi đã thành công hơn cả mong đợi.

 

Đang chìm trong suy nghĩ tôi không để ý là Quân Lâm đã đứng từ sau lưng tôi từ bao giờ, anh nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy tôi từ đằng sau, vùi đầu vào cổ tôi khiến xung quanh tôi đều bị bao bọc bởi hơi thở đầy nam tính của anh.

“Em đã ở đâu?” Bên tai tôi vang lên âm thanh tuyệt vọng của Quân Lâm. “Gần nửa năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm em, ở Úc, quê hương em, phía Nam….Em có biết rằng những ngày tháng sống thiếu em anh ……đã tuyệt vọng thế nào không”.

“Con của chúng ta…..đã không còn nữa”. Tôi thì thào.

Quân Lâm nhất thời không phản ứng mà dần dần tách người anh khỏi cơ thể tôi.

Tôi chậm rãi lặp lại lần nữa: “Con của chúng ta…đã không còn …”.

Anh dùng sức quay ngược tôi lại, ép mặt tôi đối diện với mặt anh. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến tôi nhìn thấy rõ gương mặt đang biến dạng vì đau đớn kèm theo tia lạnh giá của anh, ánh mắt anh như ngưng trọng nhìn tôi rồi trượt dần xuống chiếc bụng phẳng lì của tôi. Giờ phút này tôi cảm nhận được rõ ánh mắt của Quân Lâm hằn lên nỗi đau tan nát, anh cố gắng hít vào thở ra một cách khó nhọc, thân mình cứng đờ không nhúc nhích, hai vai tựa như hơi co lại.

“Cuối cùng em vẫn không tin anh”. Mãi một lúc sau Quân Lâm mới cất giọng khàn khàn nặng nhọc: “Đến phút cuối em vẫn không tin anh….”. Vừa gằn giọng anh vừa vung mạnh tay lên không trung: “Chỉ còn có một chút nữa thôi, vì sao em không tin anh, hả?”

Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt lại nhưng cái tát đó không giáng xuống tôi mà dừng ở mặt bàn thủy tinh ngay bên cạnh tôi.

“Choang”. Tiếng thủy tinh loảng xoảng khiến tôi giật mình mở mắt nhìn Quân Lâm: “Quân Lâm, không phải em”. Tuy rằng tôi đã từng nghĩ tới việc phá thai nhưng cuối cùng tôi đã quyết định giữ giót máu của anh lại cho riêng mình.

Quân Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi trân trối, trong mắt anh hằn lên tia máu. Tôi vội mấp máy môi: “Là Đỗ Hạo Hành…”

Tôi biết vì Đỗ Hạo Hành mà gần đây Quân Lâm cũng không ăn ngon ngủ yên. Sau thất bại ở Mĩ Cách, Đỗ Hạo Hành với vai trò là người đại diện cho Bank of Amer đã công khai chỉ trích Quân Lâm vì sự cố chấp của mình mà làm lãng phí tài nguyên của công ty. Hắn ta còn đề nghị Quân Lâm tập trung vào các hạng mục đầu tư trong nước hơn là mải mê chạy ra nước ngoài đầu tư. Lần phát ngôn này của hắn làm cho Quân Lâm cũng bị điêu đứng với giới lãnh đạo của Trung Tuấn.

Tôi tiếp tục: “Còn có Đỗ Tố Hành nữa…”. Âm thanh của tôi tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Quân Lâm nghe thấy. Tôi biết giữa Quân Lâm và Tố Hành luôn có một tầng sâu tình cảm, có thể anh không tin lời tôi nhưng tôi vẫn phải nói ra bởi tôi không thể để Tố Hành khoác áo tàng hình mãi, ít ra Quân Lâm cũng vì lời nói của tôi mà đề phòng Tố Hành.

Phát ngôn xong tôi cố nhìn Quân Lâm thật kỹ, cảm xúc trên khuôn mặt anh thay đổi liên tục, từ đau đớn uất giận chuyển sang đăm chiêu và lạnh lẽo…

 

“Chị phát hiện ra rằng em đôi khi cũng không quân tử cho lắm”. Linh Linh cười nói với tôi qua điện thoại sau khi nghe tôi kể lại chuyện xảy ra với Quân Lâm.

Tôi mân mê miệng: “Ghét chị lắm”.

 

Từ tối hôm đó Quân Lâm ở lại luôn khách sạn Đông Phương cùng tôi chứ không trở lại trang viên của Diệp gia. Cho dù Quân Lâm dùng hết cách để phong tỏa tin tức, khách sạn cũng cực lực giấu giếm tin tức về sự xuất hiện của tôi thì giới truyền thông vẫn cứ đánh hơi được. Không có lửa thì không có khói nên chẳng mấy chốc trên tất cả các mặt báo đều có tin tức Quân Lâm đang trầm mê sắc đẹp của một nữ tử bí ẩn, hiện dọn tới khách sạn ở cùng người đẹp.

Hôm nay tôi ngồi uống trà chiều, rỗi rãi tôi gọi điện cho Linh Linh hỏi thăm tình hình ăn ngủ của Tử Mĩ. Từ khi trở lại đây tôi để Tử Mĩ lại ở nhà cùng Linh Linh.

Trong điện thoại Linh Linh không ngừng trêu đùa tôi vì chỉ sau một đêm tôi đã trở thành người nổi tiếng khắp xứ kinh thành (Bắc Kinh). Tôi bực dọc mắng mỏ: “Thôi em xin chị, hiện tại em còn chưa đủ phiền toái sao?” Quả thực trên báo chí họ đều gọi tôi là hồ ly tinh nên tôi không dám bước chân ra khách sạn nửa bước.

Thấy tôi có vẻ giận Linh Linh không nói tới đề tài đó nữa mà chuyển sang việc khác: “À phải rồi, chị nghe nói là Diệp Tuấn Ngạn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, có thật không hả em?”

Bị Linh Linh hỏi thế tôi không biết phải trả lời như thế nào: “Em không biết, không thấy anh ấy nói gì cả”. Quả thực quan hệ giữa Quân Lâm và mọi người trong nhà quà thật không được tốt cho lắm nên tôi đoán điều đó rất có khả năng sẽ xảy ra. Tôi biết Quân Lâm vẫn ôm hận với ba mẹ vì lần trước đã bày mưu nhốt anh ở nhà và bí mật đưa tôi rời khỏi Điệp trang.

Linh Linh đắc ý nói: “Chị đoán là Đỗ Tố Hành chắc đang tức sắp chết rồi, em định bước tới sẽ làm gì?”

“Em cũng chưa nghĩ ra nhưng mà em tin là Quân Lâm sẽ không bỏ qua bọn họ”. Tôi tin tưởng một người lãnh khốc và cơ trí như Quân Lâm sẽ không dễ gì bỏ qua những kẻ đã tổn thương con của anh.

19 bình luận về “Yêu (Mộng Tướng Tùy) – Chương 24.2”

    1. Lăng Quân đã quyết định trở lại bên Quân Lâm để trả thù những kẻ ác độc với mình. Cơ mà chị ấy cũng không phải làm gì mấy, mọi hành động đều do Quân Lâm tự mình xử lý hết.

    1. Tố Hành rất cố chấp nên mới gây ra đại họa như ngày hôm nay. Sau này mới biết là Quân Lâm đã từng nói với Tố Hành rằng anh yêu và muốn cưới Lăng Quân nhưng cô ta không chịu tin điều đó, cố tình giăng bẫy khiến QL và LQ bị chia lìa.
      Nếu cô ta biết dừng lại vào ngày hôm đó thì ngày hôm nay cô ta không đến mức bị thê thảm như vậy.

  1. Hy cọng 2 người cùng hướng về một phía và không có hiểu lầm rắc rối nữa. Truyện sắp hết chưa bạn. Mong đọc chap cuối để thấy kết thúc hạnh phúc nhưng nếu mà hết thì buồn lắm

Gửi phản hồi cho hailinh Hủy trả lời