YÊU (hiện đại)

Yêu (Mộng Tướng Tùy) – Chương 18.2

Chương 18.2

Tịch mịch

Bệnh tình của tôi ngày một nặng thêm, chừng nào mùa đông chưa qua tôi chưa thể mơ tưởng tới một thân thể khỏe mạnh.

Hôm đó tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy giọng Anh Thẩm: “….Ngài đừng bực tức, không phải là bác sỹ không muốn mà là vì tinh thần của phu nhân không được tốt nên có uống thuốc vào cũng không hấp thụ được, kỳ thực đây là một loại tâm bệnh….”

Mở mắt ra tôi thấy Quân Lâm đang ngồi cạnh giường, anh ta đang nhìn tôi đau đáu, vừa thấy mặt anh ta tôi lập tức nhăn nhó mặt mũi quay đi nơi khác.

“Anh biết em rất chán ghét anh nhưng em cũng không thể trút giận nên thân thể em như thế này được”. Quân Lâm định đưa tay sờ trán tôi, đoán biết ý định của anh ta nên tôi sớm có phòng bị. Tôi quay người nhìn thẳng vào mắt anh ta rồi hét lên: “Anh tránh ra”.

Quân Lâm xấu hổ nhìn tôi một lát rồi buồn bã nói: “Em đúng là không biết phân biệt phải trái tí nào”.

Đúng lúc này mẹ tôi bê một bát thuốc bước vào, bà cũng không thèm nhìn Quân Lâm lấy một cái: “Quân tử còn phải nghỉ ngơi, anh không cần ở lại đây làm gì”.

Trong lòng tôi thầm biết ơn mẹ vì dù sao Quân Lâm cũng rất nể mặt mẹ nên không dám bắt nạt tôi nữa mà khôi phục vẻ mặt bình tĩnh rời khỏi phòng.

“Con gái à, con cũng đừng so đo với loại người này làm gì”. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy nói: “Nào, chúng ta uống thuốc nào”.

Kỳ thực mẹ còn so đo hơn cả tôi, vừa nhìn thấy Quân Lâm sắc mặt của mẹ còn khó coi hơn tôi rất nhiều.

Tôi thấy mình đã lớn bằng này mà còn để mẹ lo lắng cho từng tí một, quả thật nghĩ lại cũng thấy rất áy náy. Anh Thẩm nói rất đúng, tôi là bị tâm bệnh chứ không phải thân bệnh, tôi mượn bệnh tật để trốn tránh với hiện thực trần trụi. Nghĩ thế tôi tự nói với bản thân mình là từ hôm nay phải cố uống thuốc để mau khỏi bệnh để có thể đứng đối diện với mọi sự, trong đó bao gồm cả Quân Lâm.

Mấy ngày hôm nay Quân Lâm rất ít khi ghé lại Điệp trang, có lẽ là anh ta đang bận rộn với lễ cưới với Tố Hành, cần ở nhà đóng vai hiền phu hoặc tất bật tham gia các yến hội của giới quý tộc để khoe khoang đôi tân hôn trai tài gái sắc.

Ba cũng phải sớm trở về nhà lo việc chèo chống công ty vì thế ở lại Điệp trang chỉ còn có mẹ, Tử Mĩ, tôi và vợ chồng Anh Thẩm. Ngôi nhà rộng lớn như vậy mà chỉ có từng ấy người nên rất im ắng tĩnh mịch. Trạng thái này kéo dài cho đến khi Lăng Tử xuất hiện.

Vào tết âm lịch, Ba và Lăng Tử bay tới đây đoàn tụ cùng mấy mẹ con tôi. Đêm 30 Lăng Tử bế Tử Mĩ ra ngoài sân bắn pháo hoa. Ba mẹ đứng cạnh nhìn, tôi lại nhớ tới mỗi năm tết ở phương Nam, ba mẹ đều đưa tôi và Lăng Tử tới ngoại ô bắn pháo hoa, cuối cùng cả nhà đốt một băng pháo nổ. Đang chìm trong suy nghĩ thì một tiếng nổ đing đang vang lên bên tai tôi, hóa ra đó là tiếng pháo đón mừng năm mới.

“Chị còn đứng đó làm gì, mau lại đây giúp em đi”. Lăng Tử la lớn rồi két tôi ra ngoài.

Tính trẻ con trong tôi vẫn còn chưa hết nên chỉ nghe thấy thế tôi cũng ào chạy ra với cậu, mẹ muốn ngăn tôi cũng không được nên dặn dò: “Con cẩn thận chút”.

Tôi cầm lấy một que pháo bông rồi châm lửa, pháo lóe lên từng tia sáng lấp lánh, tôi vui vẻ hò hét: “Tử Mĩ, con nhìn mẹ biểu diễn này”. Tôi vừa nói vừa cầm pháo bông chuyền từ tay này sang tay khác rồi xoay đi xoay lại mấy vòng, trông như người đang biểu diễn xiếc vậy. Tử Mĩ cũng bắt chước tôi chạy vòng vòng, khuôn mặt bụ bẫm của bé lộ ra nụ cười giòn tan đáng yêu. Quả thực lâu nay tôi đã quên mất rằng trong cuộc sống vẫn còn rất nhiều niềm vui nên lúc trước tôi thực phí phạm thời gian nằm trên giường.

Cuối cùng ba mẹ châm bánh pháo đón mừng năm mới, tôi bịt chặt lỗ tai cười toe tóet.

“Lâu lắm rồi mới có lễ mừng năm mới đông vui náo nhiệt thế này”. Lăng Tử nhìn tôi nói.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi ồ lên một tiếng.

“Lúc chị không có nhà, năm mới tới mọi người đều không đốt pháo, không khí cũng trầm tĩnh lắm”. Trong mắt cậu không giấu được vẻ mất mát.

Kỳ thật 3 năm qua ở Diệp gia tôi cũng trải qua lễ mừng năm mới rất đạm mạc. Bởi cứ đêm 30 ba phải đi dự yến tiệc tại khách sạn, tuy rằng người tham dự yến hội không nhiều lắm nhưng kiểu gì cũng phải có Quân Lâm và chú hầu rượu cùng ba cho đến khi say xỉn mới trở về nhà. Vì thế giao thừa năm nào tôi cũng phải tất bật chăm sóc một người say rượu. Khi đó tôi dốc lòng chăm sóc cho Quân Lâm mà không hề cảm thấy cô đơn hay thiệt thòi, không cần tiếng vỗ tay, tiếng pháo rang bởi lúc đó trong lòng tôi đã ngầm định cả đời này Quân Lâm là người đàn ông duy nhất của mình và tôi hạnh phúc vì được chăm sóc cho anh.

Một giọt nước mắt tuôn trào xuống má, tôi kín đáo lau đi vì sợ ai đó nhìn thấy sẽ cảm thấy mất vui. Lăng Tử lên tiếng gọi tôi: “Tỷ tỷ, lại đây với em chút”.

Tôi đi theo Lăng Tử lên tầng và bước vào thư phòng, nơi đây trước kia là thư phòng của ông nội Quân Lâm nên dù toàn bộ căn nhà này được sửa lại riêng căn phòng này vẫn giữ nguyên như cũ. Trên tường vẫn treo nhiều ảnh như trước.

Lúc hai chị em bước vào phòng ba đang săm soi từng bức ảnh chụp.

“Ba”. Lăng Tử gọi to.

Ba phát hiện ra chúng tôi nên quay đầu lại gật gật đầu. Sau đó ba chậm rãi nói: “Ba chưa nghĩ ra được là sau này mọi chuyện sẽ đi về đâu. Ba định sẽ bán dần cổ phần của Tân Vực ra ngoài, như vậy không cần đợi đến khi công trình Du Hương hoàn thành, chúng ta vẫn có thể thoát khỏi sự khống chế của Trung Tuấn Gia Hoa”.

Tôi khẽ nhíu mày: “Nhưng Tân Vực là tâm huyết bao năm của ba”. Tôi thực không đành lòng nhìn ba vì tôi mà buông xuôi Tân Vực.

“Đối với ba thì không gì có thể quan trọng hơn con, chỉ cần sau này con hạnh phúc là được”. Ba kiên định nói

 “Đến con kiến còn phải sống tạm bợ nên thời gian tới chị nhẫn nại một chút để tiếp tục sống ở nơi đây”. Lăng Tử nói tiếp.

Nhìn hai người họ tôi không biết nên nói gì lúc này, chỉ có thể đứng yên rơi lệ, dùng hết sức gật đầu lia lịa.

“Còn có điều này nữa, con gái”. Ba nhìn vào mắt tôi nửa muốn nói nửa không.

“Gì cơ ạ?” Tôi có chút mê mang nhìn ông.

Ông nhìn về phía ảnh chụp gần đấy, đó là tấm ảnh Quân Lâm chụp chung cùng gia đình anh ta rồi chậm rãi nói: “Con cũng đừng nên quá oán hận Quân Lâm bởi vì một người đàn ông phải gánh rất nhiều trách nhiệm hơn một người phụ nữ, là đàn ông phải có đại nghiệp của riêng mình…”

“Vì đại nghiệp của anh ta mà anh ta có thể hi sinh con sao?” Tôi không rõ vì sao ba phải nói tốt cho Quân Lâm nên có chút giận dỗi.

“Ba chỉ không muốn con cứ phải sống mãi trong oán giận”. Ba tiến tới gần tôi khẽ vuốt vuốt tóc tôi. “Nếu cứ thù hận một người thì bản thân mình cũng không thể có một ngày được thanh thản đâu con ạ”.

Tôi làm sao mà không biết, đương nhiên tôi biết chứ, nhưng tôi vô pháp tha thứ cho anh ta bởi yêu càng sâu thì hận càng thâm, đạo lý đó ai ai cũng hiểu.

Mùng 8 tết ba mẹ và Lăng Tử lên máy bay về quê thăm họ hàng thân thích, tôi mang theo Tử Mĩ ra tận sân bay tiễn đưa.

“Con cẩn thận một chút, mẹ về nhà có chút việc rồi sẽ nhanh chóng quay lại đây với con”. Mẹ luôn coi tôi như là trẻ con vậy, chỉ sợ khi bà rời xa tôi cuộc sống của tôi lại tiếp tục phát sinh biến cố.

Tôi cười cười: “Mẹ an tâm, con biết rồi”.

Những ngày tết âm lịch, Diệp gia liên tục thiết yến nên chắc Quân Lâm cũng bận túi bụi tham gia các bữa tiệc xã giao nên chắc không có thời gian tới đây làm phiền tôi,nghĩ thế tôi an tâm trở về nhà.

Ai ngờ vừa về tới sân đã thấy chiếc ôtô đen của anh ta đõ sẵn ở đó, nhìn qua tôi đã đoán ra đó là Quân Lâm vừa đến nên vội vàng giao Tử Mĩ cho Anh Thẩm bế rồi trở về phòng mình. Tôi không muốn nhìn thấy anh ta chút nào.

Không nghĩ rằng vừa bước vào phòng ngủ đã thấy Quân Lâm ngồi sẵn trên giường, áo khoác cởi vứt lung tung trên ghế, càvạt cũng bị tháo tung ra vứt trên bàn, cúc áo cũng cởi gần hết, bộ dáng trông rất tiêu điều mệt mỏi.

Chán ghét tôi định quay lưng rời đi thì nghe thấy anh ta cất giọng: “Em về rồi à?”

Tôi tiếp tục không để ý tới anh ta và bước chân ra ngoài thì Quân Lâm đột nhiên bật dậy chạy nhanh tới bên tôi kéo chặt lấy cổ tay tôi, bức tôi phải quay mặt về phía anh ta.

Tôi nhìn vào mắt anh ta lúc này đang đỏ sọng hằn lên cả tia máu, gằn giọng: “Buông ra”. Vừa nói tôi vừa cố hết sức vùng vẫy.

“Anh ngồi hơn mười tiếng trên máy bay để trở về đây với em mà em nỡ đối xử với anh như thế này sao?” Quân Lâm dùng sức kéo tôi vào lòng trong khi tôi vẫn cương quyết giãy giụa đấm đã.

Nghe thấy anh ta nói ra những lời đó, tim tôi thật có chút xao động, tôi ngừng giãy giụa mà để mặc anh ta ôm tôi vào lòng, tôi dán má vào ngực anh nghe tim anh đập, “thình thịch” từng tiếng vang lên dồn dập. Tôi cân nhắc một lúc rất lâu rồi mới lên tiếng: “Quân Lâm…”

Quân Lâm hơi bất ngờ khẽ gỡ tôi ra khỏi ngực rồi ép mặt tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi đượm vẻ chờ mong.

‘Việc đến nước này rồi nếu cứ căng thẳng mãi sẽ mệt mỏi cho cả hai…”. Tôi nhìn anh ta dò xét rồi nói tiếp: “Anh có thể niệm tình tôi tận tâm hầu hạ anh bao nhiêu năm, cũng không cần đến danh phận mà vẫn sinh cho anh hai đứa con mà thả tôi đi có được không?”

“Thả em đi ư?”. Anh ta thì thào hỏi ngược lại tôi sau đó cười khổ một cái: “Anh thả em rồi thì ai có thể thả anh đây?”

Vốn đã quen với một hình ảnh Quân Lâm cao ngạo bễ nghễ luôn được vạn chúng kính ngưỡng nên giờ đây nhìn vẻ mặt ảo não bất lực của anh ta tôi mới biết hóa ra con người ta cũng có những giây phút không thể tự mình làm chủ. Tim tôi lại như bị ai bóp nát. Nhưng cũng không thể trách tôi được bởi tất cả là do anh ta gieo gió gặt bão….

Một lúc sau tôi nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, mở cửa ra vẫn là Từ Vĩnh An, vừa nhìn thấy tôi anh ta vội nói vọng vào bên trong: “Công tử, kinh thành gọi điện thoại tới”.

Quân Lâm buông tay tôi ra rồi bước ra ngòai nghe điện thoại.

Từ Vĩnh An vốn định rời đi ngay nhưng nhìn thấy bộ dạng của tôi anh ta ngập ngừng một lát rồi quay đầu lại nhìn tôi nói: “Từ trước Tết tới giờ công tử vẫn họp ở bên Mỹ, sáng nay mới trở lại Bắc Kinh, vì quá thương nhớ phu nhân nên chưa kịp về nhà đã lên máy bay đến thẳng đây thăm ngài”.

“Thế thì làm sao?” Tôi liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đi tới bên giường ngồi xuống. Tôi thầm nghĩ nếu vừa nãy Quân Lâm đồng ý với yêu cầu của tôi có phải tốt biết mấy không, đỡ cho cả nhà tôi phải tính toán đi đường vòng…

9 bình luận về “Yêu (Mộng Tướng Tùy) – Chương 18.2”

    1. Trước khi Quân Lâm ngả bài thì anh chị luôn phải sống trong cảnh giằng co như vậy đấy. Có yêu, có hận, có dằn vặt. Bé Tử Mĩ sau này đáng yêu lắm, ta thích bé nhất!

  1. aizz.!! Nge ss xi poj về Tử Mĩ màk mê tít lun..bé đó lém lĩnh hơn a nhìu mak..hjhj.! Chi mog sao cho mau wa khoảng đau khổ này thôi..nhìn Quân Lâm thế thấy đáng thương wá..haizz..khổ tâm ko thể nói..TT^TT

Gửi phản hồi cho Nhimcon Hủy trả lời